Giữ tấm lòng nhân hậu

Xem một đoạn phim ngắn về một ông lão lượm rác với tầm lòng nhân hậu. Ông vẫn giúp đỡ mọi người dù rất nghèo. Ông giúp không vì điều gì cả, ông cứ lẳng lặng giúp đỡ thôi, ko nói lời nào cả. Gương mặt tiều tụy của ông ánh lên một niềm vui nhân hậu.

Rồi ông lão bị nghi oan khi cố giữ đồ ăn cướp từ 2 tên cướp. Ông bị chúng đánh, ông vẫn giữ. Rồi ông phải vào trại giam.

Nhưng lòng nhân hậu đã giúp ông. Ông quá tốt bụng, và những người được ông giúp đã giúp ông. Vẫn khuân mặt đầy nếp nhăn của thời gian, của nét khó nhọc của cuộc sống nhưng đã ánh lên một niềm vui sâu thẳm.

Tôi đã khóc khi nhìn vào gương mặt ông, nhân hậu và thánh thiện. Có lẽ tôi hơi nhạy cảm, hơi thiếu thốn tình cảm. Nhưng nhân hậu và nhạy cảm chẳng có gì là xấu cả, và tôi sẽ vẫn giữ những điều này. Có ý chí, nghị lực và nhân hậu không làm hại gì tới nhau.

Hình như từ trước đến giờ tôi cũng đã thay đổi. Trước kia khi đọc một mẩu truyện, xem một mẩu clip truyền tải một thông điệp, tôi hay cho rằng đó là lý tưởng hóa và phi thực tiễn. Tôi chẳng tin và cũng chẳng cho mình tin và làm theo điều đó. Giờ đây tôi thấy rằng nếu tác giả đã cố gằng truyền tải tâm huyết vào đó, nếu nó làm ta sống có ích hơn thì tại sao lại không làm. Như ông lão tốt bụng trong câu chuyện ấy, cứ giúp đỡ mọi người vì ông lão cảm thông được hoàn cảnh nghèo khó.

À, mà không phải là tôi thay đổi. Tôi vốn vẫn tin vào cuộc đời, vào con người. Vài lần bị lừa làm tôi co mình lại, muốn luyện tập để đối đáp lại cuộc đời. Tôi cố không tin, cố lãnh đạm. Nhưng có lẽ bản chất sâu thẳm của tôi sẽ chẳng thay đổi, ví dụ như hôm nay tôi đã nhận ra điều đó.

Cuộc đời vốn không công bằng thì kệ nó đi, nếu từ sự ko công bằng ấy, mọi người cùng nhau giúp đỡ, vươn lên thay vì ganh ghét, hằn học thì tốt hơn biết bao.
                           

No comments:

Post a Comment