Ngày thứ nhất thường mất một thời gian lái xe tới địa điểm thăm quan. Thông thường là ba tiếng. Nếu gần, chúng tôi tự lái xe tới, còn nếu xa, chúng tôi đi tàu cao tốc và thuê xe khi tới. Cách nào thì cũng chỉ mất khoảng ba tiếng. Lần này, chúng tôi tự lái xe.
Địa điểm đầu tiên là một thành cổ ở tỉnh Buan. Mùa đông nên cũng không có nhiều khách thăm quan lắm. Tường thành thì cũng khá kiên cố, nhưng tôi không ấn tượng về tường thành, mà ấn tượng về sự khác biệt của các tầng lớp. Nhà giàu xưa thì nhà gỗ, kiên cố đẹp đẽ. Nhà dân thường thì phải nói là lụp xụp kinh. Vì mất nhiều thời gian lái xe nên ngày hôm đó coi như hết. Chúng tôi trở lại nhà trọ. Trong các chuyến du lịch tập thể, các bạn Hàn thường thuê một nhà, hoặc một phòng lớn có khoảng 2 tới 3 phòng nhỏ, tuỳ vào số lượng người, rồi khi ngủ thì dải chăn ngủ trên sàn. Lần này chúng tôi đi có một nữ, nên mất một phòng, còn thì dải chăn chi chít trong hai phòng còn lại, bao gồm cả phòng khách.
Địa điểm cho ngày hôm sau là bảo tàng côn trùng, chủ yếu là các loại sâu tằm. Tìm đỏ mắt không thấy một con nào quốc tịch Việt Nam, nhưng từ Malaysia, Indonesia, Thailand thì vô số kể. Kể cũng lạ, hay nhộng Việt Nam lên bàn nhậu hết mất rồi. Tôi chỉ thấy thích con cào cào ngội ôm đàn. Bên cạnh là nhiều ảnh dẫn chứng cho việc khán giả trầm trồ khi nó đang chơi lúc còn sống. Cứ tưởng là nó biết gảy đàn thật, hỏi lại người hướng dẫn mới biết bạn ấy chỉ ôm đàn pose hình thôi.
Điểm đến tiếp theo là bảo tàng lịch sử cận đại của tỉnh Gunsan. Có vài điều tôi thích, đó là quân Choson trong game đế chế ngày xưa đóng đô ở tỉnh này và các bạn Hàn từ xưa đã thích ăn đũa sắt chứ không dùng đũa tre.
Một điều nữa là ở Gunsan ngày xưa người ta không chôn người đã mất, mà đặt thi hài lên trên một lớp sỏi đá, đắp rơm làm mái lên xung quanh. Người ta cũng chờ một thời gian để hài cốt tiêu tan hết và mang xương cốt đi chôn ở một nơi khác.
Địa điểm cuối cùng là biển mùa đông ở Buan, nói chung là cũng lạnh. Dù chưa có tuyết nhưng những vách núi đá bên cạnh thì nhiều băng giá. Cảng biển sáng sớm cũng khá vắng vẻ.
Vì chủ yếu đi thăm quan nên không có nhiều hàng lưu niệm. Lại còn là mùa đông nữa. Tôi đành kiếm một viên sỏi ngộ ngộ trên biển, biến nó thành weird boy.
Ngoài ra còn chú nhóc này, thực sự tôi cũng chẳng biết nó họ hàng, con cháu nhà ai. Mà người bán cũng chẳng biết nó gốc gác thế nào, gọi nó là alien.
Ngày cuối cùng của chuyến đi kết thúc bằng món cá sống, các bạn Hàn gọi là Huê (Phát âm là huê). Đồ ăn ở Hàn đa số liên quan đến hải sản. Gần như là ăn sống, hoặc gần sống (Bảo quản giống như làm dưa rồi mang ra ăn luôn, chủ yếu áp dụng cho cua, mực).
No comments:
Post a Comment